Mua bao lì xì chuẩn bị Tết – ảnh trên internet
Còn chưa tới 2 tuần nữa là Tết rồi. Tết của người Việt mình cũng giống như Giáng sinh bên này vậy, thiên hạ xa gần dù thế nào cũng phải thu xếp về nhà, quây quần bên người thân của mình. Vậy mà năm nay tôi muốn trốn Tết.
Đã là mùa Tết thứ hai xa nhà, cảm giác vẫn như lần đầu…
Nhớ kinh khủng cái không khí rộn ràng chuẩn bị trước Tết, từ rằm tháng chạp đổ đi mới là những ngày vui nhất, háo hức nhất, rộn ràng nhất và cũng điên khùng nhất trong một năm. Thiên hạ mua mua sắm sắm, mắc cái gì không chịu mua sắm trước, cứ phải tới lúc này mới đổ nhau đi mua. Chợ búa đông đúc, chật chội… ờ mà cũng đúng, có những món phải tới ngày, tới tháng mới mua được chứ đâu phải muốn mua lúc nào là mua, ví dụ như mua xấp lá chuối hột nấu bánh tét, hay xấp lá dong gói bánh chưng thì phải 28, 29 tết mới mua chớ, hay như mua con gà cúng 30, hổng lẽ mua con gà từ 23 rồi bỏ đông lạnh? Mà ở VN đâu có nhiều nhà có tủ lạnh lớn mà nhồi nhét nhiều thứ, cho nên cứ nước tới chân rồi mới nhảy là vậy đó. Nhớ những cái Tết hơn 20 năm về trước, lúc đó ông bà nội tôi sức khỏe còn tốt, năm nào cả nhà cũng gói bánh tét. Sáng 28, 29 Tết là tôi lẽo đẽo theo bà nội đi chợ, nhiệm vụ của tôi là ôm mấy xấp lá chuối hột chạy u về nhà sau khi bà nội tui mua xong, còn bà thì tiếp tục đi mua sắm tết. Sau đó là hai ngày thật rộn ràng trong nhà, tầng trên, tầng dưới chỗ nào cũng bày biện. Lá chuối mua về phải lau sạch, rồi xếp theo từng chồng lá chính, lá phụ… Tối 28 phải ngâm nếp, đãi vỏ đậu xanh (hình như hồi đó ít có đậu xanh đã đãi vỏ sẵn nên năm nào tôi cũng thấy ở nhà phải đãi vỏ đậu), ướp thịt sẵn. Sáng sớm 29 là xả nước ngâm nếp, ngâm đậu để cho ráo. Buổi trưa bắt đầu gói bánh. Ông tôi gói bánh rất đẹp, tiếc là 2 người con của ông là ba và cô tôi không có ai học được cách gói bánh của ông, còn tôi thì lúc đó còn nhỏ quá, chỉ biết lăng xăng đi mua lá chuối, lau lá, làm chân sai vặt lấy thêm tiêu, thêm hành… rồi nhảy qua nhảy lại như con loi choi khi người lớn đang gói bánh. Tối 29 là nồi bánh được bắt lên để đến sáng 30 vớt bánh. Hơn 20 năm đã trôi qua, ước gì có thể quay lại những tháng ngày đó, để tôi có thể quay 1 cái video clip, chụp những tấm hình gia đình quây quần bên nhau ngồi gói bánh tét, canh nồi bánh bên bếp lửa như ngày nào…
Nhớ cảnh quét nhà, lau dọn, thay bộ màn cửa mới, quét vôi mới cho nhà, nước sơn mới cho bộ cửa… cứ vậy mà năm nào cũng lai rai làm miết, có khi tới 11g30 khuya tối 30 mới dọn dẹp xong nhà cửa. Xong rồi, cha con, mẹ con, cô cháu nhìn nhau, thở 1 cái “năm sau mấy vụ dọn dẹp này làm sớm nha, lo từ 23 là vừa, tới 28 xong cho khỏe”, nói vậy thôi, rồi năm sau cũng y chang như năm trước hà. Nhớ những ngày giáp tết đi coi chợ hoa. Coi đúng nghĩa nha, đi qua, đi lại, coi coi, ngắm ngắm, đỏ vàng, hồng tía… bông nào cũng đẹp, bông nào cũng xinh nhưng coi xong rồi dìa. Đợi tới tối 28, 29 tết mới đi rảo thêm 1 vòng, lúc này mới lựa mấy chậu cúc, chậu tắc ôm về, rẻ mà đẹp chán. Có năm, nhà 2,3 người lớn, đi 2,3 cái chợ hoa khác nhau, tới chừng mạnh ai nấy ôm về nhà mấy cặp cúc giống nhau y chang, hehe.
Nhớ chừng giờ này hàng năm là bà nội tôi bắt đầu mua cà rốt, củ cải trắng, đu đủ xanh về chuẩn bị làm dưa món. Tôi hay lãnh phần gọt vỏ, cắt tỉa mấy bông hoa. Rồi làm củ kiệu. Tôi chỉ thích ăn dưa món chứ không hảo củ kiệu lắm, vì nó có mùi hăng hăng. Nhớ năm nào má cũng làm mứt dừa, tôi không thích ăn mứt dừa, tôi thích ăn mấy món mứt… sang trọng hơn như… mứt thơm, mứt sen chẳng hạn, vậy mà giờ này hổng có má bên cạnh, lại ước gì được bốc lủm miếng mứt dừa thơm lừng má làm, má ơi! Không biết năm nay nhỏ em tôi có chạy qua chợ Phó Cơ Điều mua cho má mấy trái dừa khô mà người ta đã tróc vỏ sẵn? Tôi cũng nhớ má hay làm bánh tổ, thứ bánh nếp đơn giản trong dịp tết, má làm 2, 3 ổ, để đó, qua tết khi hết đồ ăn thì cắt ra, chiên lên, ăn ngon gì đâu. Nhớ cả nồi thịt kho tàu má nấu nữa. Cho tới giờ này tôi vẫn chưa biết nấu nồi thịt kho tàu sao cho ngon, vì trước đây cứ ỷ lại có má thì cần gì phải học nấu món này. Muốn ăn chỉ cần “má ơi, con thèm thịt kho tàu”, vậy là bữa sau có nồi thịt kho ngon lành ăn rồi, tội gì phải lọ mọ, giờ mới thấy khổ! Nhớ món thịt thưng cô tôi năm nào cũng làm. Thịt đùi sớ thịt cao, lớp mỡ bằng 1/2 lớp thịt, thưng vàng rộm. Tết chắc chắn sẽ có món bánh tráng cuốn thịt thưng, trộn thính, ngon gì đâu. Thịt thưng xắt chỉ, trộn với thính, cuộn chung với rau sống, xà lách, dưa leo, cuốn bánh tráng, chấm nước mắm… chẹp chẹp…
Nhớ tới rằm là chuẩn bị ngắt lá mai để hoa ra đúng ngay dịp tết. Rồi má lôi ở đâu đó ra 1 bịch dây nhợ mấy câu đối chúc tết, hình tiên đồng ngọc nữ, hình 3 ông Phúc, Lộc, Thọ… và bắt đầu treo lên cây mai. Nhớ ba tôi bắt đầu chùi bộ lư. Xong xuôi bộ lư là chàng lo kiểm tra lại bộ loa, dàn ampli và mấy dĩa nhạc Xuân, bật lên nghe Duy Khánh, Hương Lan, Duy Quang… hát nhạc Tết. Nhớ nhỏ em tôi, gần Tết là gom về 1 đống dĩa kịch hài, fim hài… Tết nằm coi phim mệt nghỉ.
Bận rộn chuẩn bị hơn 2 tuần trước Tết thôi, đó là khoảng thời gian vui nhất, có… mùi Tết nhất. Đến khi Tết đến thì chẳng làm gì, hồi Nah còn ở VN, cả nhà quây quần chúc Tết đầu năm, ông bà lì xì cho Nah, đi chụp hình đầu năm, rồi đi chùa… Xong rồi chỉ ăn, ngủ, xem mấy chương trình mừng Xuân trên tivi, rồi oánh bài… Bà ngoại tôi năm nay 92 tuổi rồi, lãng tai nhưng oánh bài tứ sắc còn chiến lắm. Tết, chở bà xuống nhà chơi, mà phải oánh tứ sắc nha, già rồi mà đám trẻ (là má tôi, cô tôi và tôi) oánh hổng lại đó.
Vậy đó, Tết đi qua đời tôi với mấy mươi năm ăn Tết là như vậy, những món ăn quen thuộc, những công việc chuẩn bị quen thuộc, tới nỗi ai cũng biết mình phải làm gì, chuẩn bị cái gì. Quen thuộc tới nỗi khắc ghi luôn vào trong vùng ký ức, giờ không muốn nhớ mà những ngày này, tháng này, nó cứ tự động quay lại, nhắc nhớ tôi rằng mình còn có một gia đình ở nơi xa đó, với một cái Tết đang đến thật gần…
Mắt bỗng cay cay…